Lung Linh Lên Em Ơi - Vì Cuộc Đời Này Có Nhiêu Đâu Mà Hững Hờ!

 

song-that-lung-linh-phong-cach

1. Em à, rồi ai cũng sẽ bị… quên!

Ừ thì, nghe hơi buồn đấy, nhưng sự thật là… chẳng ai trong chúng ta được nhớ mãi đâu em. Người ta nhớ mình vì điều gì đó đẹp đẽ, vui vẻ, hoặc… vì một cú phốt kinh điển (mà thôi, cái đó bỏ qua). Cuối cùng rồi thì, người nhớ mình nhiều nhất vẫn là mình thôi.

Vậy nên, mỗi ngày trôi qua, hãy sống sao cho lung linh nhất, rực rỡ nhất. Đừng chờ đợi “ngày mai” rồi mới mặc váy đẹp, tô son đỏ, cười tươi và yêu đời. Vì biết đâu, ngày mai… lại mưa.

 Cuộc sống không phải lúc nào cũng có bầu trời xanh và ánh nắng vàng. Nhưng tâm hồn mình thì có quyền chọn màu sắc, đúng không?

Hãy sống lung linh lên, vì ánh sáng từ bên trong sẽ làm mờ đi mọi định kiến từ bên ngoài.

2. Phụ nữ – thiên thần có chút… deadline

Làm phụ nữ là một công việc toàn thời gian – không có lương, không có nghỉ phép, nhưng lại yêu cầu cực kỳ cao về kỹ năng đa nhiệm. Nào là vừa làm kế toán nội bộ, bác sĩ gia đình, đầu bếp 5 sao, stylist cho con và trợ lý đời sống cho chồng. 

Đôi lúc còn phải đóng vai nhà tâm lý học cho cả… mẹ chồng!

Nhưng dù bận rộn đến mấy, em vẫn có quyền (và nên) lung linh. Không phải để khoe khoang hay “làm màu”, mà là để chính mình cảm thấy mình vẫn… là mình. 

Thoa tí son, kẻ tí mày, mặc chiếc đầm mà em thích – không phải để ai nhìn mà là để khi em soi gương, em sẽ mỉm cười với chính mình.

Vì một người phụ nữ hạnh phúc sẽ biến cả thế giới xung quanh mình trở nên đáng yêu hơn. Nhà cửa không cần quá to, chỉ cần có tiếng cười. Bữa cơm không cần cao lương mỹ vị, chỉ cần có người phụ nữ nêm nếm bằng cả yêu thương.

3. Miệng đời thì vô tận – nhưng tai mình có nắp

Cuộc đời này lắm chuyện phiền lòng, và đôi khi điều khiến ta mệt mỏi nhất không phải là việc nhà, việc công ty, mà là… việc “thiên hạ”.

Em có thể làm tốt mọi thứ, nhưng vẫn sẽ có ai đó nói: “Làm màu”, “giả tạo”, “giả trân”. Em ăn mặc đẹp: “Bỏ bê chồng con”. Em xuề xoà tí: “Không biết chăm sóc bản thân”. Nói nhiều: “Lắm chuyện”. Ít nói: “Kiêu”.

Miệng đời – em không kiểm soát được, nhưng đôi tai – là của em. Hãy bật filter cho tâm hồn. Nghe cái gì khiến mình vui, học hỏi được thì giữ lại. Còn lời nào như dao găm bọc đường – vứt vào sọt rác tinh thần nhé!

Đừng để lời thiên hạ quyết định niềm vui hay nỗi buồn của mình.

- Sự thật về “sống thật” – không phải thô là thật

- Hành trình từ thô đến tinh tế – ai rồi cũng có thể trưởng thành

- Sống – một chuyến đi kỳ vĩ và đẹp đẽ hơn cả mơ

-  Em là bông hoa đẹp nhất trong vườn đời – hãy luôn tỏa sáng

Mình viết tiếp nha?

Không uh thì cũng cứ ù..ờ một cái nhé!

Tuyệt! Cảm ơn em đã tiếp lửa nha! Tiếp tục nào, chúng ta đang trên đà “lung linh hóa” cuộc đời đấy…

4. Sự thật về "sống thật" – Không phải thô là thật!

Có một trào lưu lạ đời dạo gần đây: người ta nói những điều cực kỳ kém duyên, rồi chốt hạ bằng câu “Tôi sống thật mà!”. Ơ kìa, sống thật không đồng nghĩa với thô tục, xóc óc và thiếu văn hóa đâu nghen!

Nói thật mà khiến người khác đau lòng, thì nó không phải “thật” – nó là thiếu ý tứ. Giống như việc không phải cứ ăn mặc xuề xòa mới là giản dị, hay nói tục là "chân thành". Không! Đó là ngụy biện. Và đôi khi còn là cái cớ để không phải học cách giao tiếp văn minh hơn.

Em biết không, người tinh tế không phải là người luôn nói đúng, mà là người biết nói đúng lúc, đúng người và đúng chỗ.

Sống thật là khi em có thể giữ được bản chất tốt đẹp của mình, không bị bẻ cong bởi môi trường xấu, chứ không phải là la làng giữa phố với giọng như sấm mùa hè mà gọi đó là… cá tính!

Chân thành không có nghĩa là quăng sự vô duyên vào mặt người khác rồi bảo “Tui là vậy đó!”.

5. Hành trình từ thô đến tinh – ai rồi cũng có thể trưởng thành

Người ta thường nghĩ tính cách là thứ bẩm sinh. Nhưng thật ra, tính cách cũng là một sản phẩm của môi trường và sự lựa chọn. Ai cũng từng có lúc “chưa được duyên”, chưa được tinh tế. Nhưng điều quan trọng là biết sửa mình.

Như anh – hồi trẻ cũng từng… thô lắm. Nói chuyện như gió lào thổi vào mặt. Nhưng rồi cái duyên nó đến từ đâu? Từ việc sống cạnh những người tử tế. 

Giao tiếp với người biết nói lời đẹp đẽ, sống trong môi trường đầy ánh sáng, tự nhiên mình cũng muốn… bớt “gai góc” đi.

Giống như việc em để một bông hoa héo cạnh chậu lan đang nở rộ, một lúc sau cũng thấy nó ngóc đầu dậy một chút. Vì năng lượng tích cực có khả năng lan truyền mạnh mẽ.

Vậy nên đừng ngại sửa mình. Đừng sợ thay đổi. Đừng mắc kẹt trong câu "Tôi vốn là như vậy!". Bởi lẽ, nếu ta sinh ra như một viên đá, thì cũng có thể trở thành pha lê – miễn là ta chịu mài giũa.

Không ai sinh ra đã hoàn hảo, nhưng ai cũng có thể đẹp dần lên mỗi ngày – từ suy nghĩ đến cách sống.

6. Sống – một chuyến đi kỳ vĩ và đẹp đẽ hơn cả mơ

Sống không chỉ là việc hít vào thở ra, ăn uống, ngủ nghỉ rồi làm việc. Sống là một hành trình huy hoàng, một chuyến đi có cả nước mắt, nụ cười, đắng cay và… đôi khi cả trà sữa trân châu nữa!

Cuộc sống giống như một cuốn phim dài tập, mỗi ngày là một cảnh mới. Có tập khiến ta cười sặc sụa, có tập khiến ta nằm khóc trong chăn. Nhưng nếu em kiên trì xem đến hết, thì sẽ nhận ra: tập hay nhất là tập mà chính em làm đạo diễn.

Chẳng ai nắm tay ai từ đầu đến cuối được đâu. Nhưng nếu em tự tin sải bước, em sẽ thu hút những người đồng hành tuyệt vời nhất.

Cuộc đời là món quà – không phải hình phạt. Hãy mở nó ra bằng cả sự háo hức và lòng biết ơn.

7. Em là bông hoa đẹp nhất trong vườn đời – hãy luôn tỏa sáng

Em à, dù hôm nay có là ngày nắng đẹp hay trời giông tố, thì em vẫn là ánh sáng của thế giới nhỏ bé quanh mình.

Người phụ nữ biết yêu thương, chăm sóc gia đình nhưng không quên chăm sóc chính mình – đó là người phụ nữ vừa đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa đáng ngưỡng mộ.

Đừng để lời ai đó cắt tỉa đôi cánh em. Đừng để một ngày mỏi mệt nào đó khiến em nghĩ mình chỉ là chiếc lá. Không – em là một bông hoa, có sắc, có hương, có giá trị riêng.

Cứ lung linh lên, rực rỡ lên – vì em xứng đáng!

“Lung linh không phải để người ta khen. 

Lung linh là để em biết, em vẫn còn biết yêu đời.”


0 Nhận xét